
Http://www.belem.pa Maria click chuột trên chữ "Thoát", biểu tượng Internet biến mất khỏi màn hình. Giuse thở dài thất vọng, quán trọ duy nhất ở Bêlem đã đầy ứ.
Maria nhoẻn miệng cười: "Chúng ta cứ đi đi, thế nào cũng có vài căn phòng trống và chúng ta đâu cần phải chọn lựa. Rồi đến khi điền xong hồ sơ anh và em sẽ trở về Na-da-rét ngay".
Tờ đơn để điền vào theo lệnh kiểm tra dân số của hoàng đế Rô-ma chẳng có gì thú vị, nhưng viên chức chính phủ muốn từng người dân trình diện tại quê quán nơi họ sinh ra.
Giuse lo lắng hỏi: "Có thực em muốn đi ... trong tình trạng thế này sao ?"
Maria đặt tay trên đôi vai vạm vỡ của Giuse nói: "Hài nhi sẽ chờ đợi".
Sau đó Maria và Giuse lấy vali, khởi đầu cuộc hành trình chậm chạp đến ga tàu. Lúc bấy giờ là tháng mười hai, tròi rất lạnh.
Tại Bêlem, cả hai đã phải ngạc nhiên vì số người quá đông ùa về từ khắp nơi. Họ đến thẳng quán trọ. Sự rối loạn tại tiền sảnh thật đáng tò mò: những nhiếp ảnh gia, người quay phim, những kỹ thuật viên chiếm hết ban công tiếp khách. Hình như họ đang nôn nóng chờ đợi một ai đó. Chắc chắn đó phải là một nhân vật quan trọng !
Chẳng một ai chú ý đến Maria và Giuse, cả hai cũng chẳng dám hỏi xem có phòng trống nào không, họ lại buồn bã lên đường đi tiếp. Bà mẹ tương lai chợt lảo đảo, dường như có cái gì không ổn: "Anh Giuse, em có chuyện rồi. Em cho rằng hài nhi muốn sinh ra sớm hay sao đó".
Chàng trai trẻ thở dài lo lắng. Thực sự đó là một tin vui, nhưng ... Chàng tìm cách an ủi Maria, khích lệ cô cố gắng chịu đựng thêm giây lát trong khi chàng hỏi thăm tin tức. Giuse đánh liều chọn con đường mòn, hỏi xem có chỗ trọ hay ai đó muốn cho thuê một phòng trống. Nhưng thật vô ích !
Chàng quay trở lại khách sạn, ở đây cũng thế. Một người qua đường lịch sự đã giải thích cho chàng rằng có một bệnh viện phụ sản, nhưng cách đây khoảng hai mươi kilômét. Chàng chạy tới cảnh sát nhờ can thiệp, tuy nhiên chỉ có người trực điện thoại tổng đài. Ông cho biết mọi cảnh sát đã đều đi để hộ tống một cặp đôi nổi tiếng mà mọi người đang chờ đợi sẽ đến vào chiều hôm đó.
Đi vòng phía sau quán trọ, Giuse thấy trên sườn đồi có một chuồng bò được sửa chữa khá gọn gàng, trong đó có một con lừa và một con bò đang thở phì phò. Thấy thế, chàng rùng mình, nửa lo nửa mừng. Đến gần hơn, chàng nhận ra giữa hai con vật có một máng cỏ khô, có thể dùng như cái nôi cho đứa trẻ.
Giuse trở lại gặp Maria, chàng giải thích với Maria về kế hoạch của chàng. Maria xanh xao nhưng mạnh mẽ. Cô gật đầu đồng ý. Tìm thấy một cửa hàng vẫn còn mở cửa, cả hai liền mua ít tã lót, chút đồ ăn để lót lòng. Hàng dài những người đợi đến quầy tính tiền khiến Maria hơi lo lắng, nhưng mọi sự kết thúc tốt đẹp.
Vừa khi ra khỏi, cả hai dựa vào nhau, chầm chậm đến nơi trú ẩn mà Giuse đã khám phá.
Giữa chuồng bò người ta đã đặt một cái nôi bằng gỗ xinh xắn, tuyệt đẹp. Đám đông những nhân vật lạ lùng vây quanh chiếc nôi.
Có ba vị thu hút sự chú ý của mọi người, họ bận trang phục óng ánh đắt tiền, trên tay ôm những món quà trong khi đi qua đi lại vẻ mất kiên nhẫn, có lẽ những chiếc vương miện nặng nề trên đầu làm họ căng thẳng. Những mục đồng và những nông dân sải những bước chân bồn chồn, vừa hút thuốc họ vừa tán gẫu.
Những nhiếp ảnh gia cứ bấm máy lia lịa với những ánh đèn flash lóe lên như ánh chớp. Một chiếc cần cẩu với hai máy quay phim to kềnh, cùng sáu nhân viên kỹ thuật đang đặt máy ở lối vào chuồng bò.
Maria và Giuse dừng lại ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Một người đàn ông nhỏ thó đặt chiếc loa lên môi, hướng về hai người nói lớn: "Xin đi khỏi chỗ này! Hãy để trống ở phần giữa! ... Vâng, chúng tôi sắp truyền hình một quang cảnh vô cùng quan trọng. Những diễn viên chính sắp tới rồi!"
Sau đó, quay sang mọi người anh gào lên: "Đây là một trình diễn thánh thiện chứ không là lễ hội! Chúng tôi đã tốn cả núi tiền đấy!"
Maria và Giuse từ từ rời khỏi nơi ấy. Cả hai trở về quán trọ. Sảnh đợi trở nên hoang vắng như sa mạc. Từ cửa bếp, giữa đám hơi nóng bay ra ngùn ngụt, một cậu trai phục vụ xuất hiện, cậu vác một thùng rác lớn nặng nề.
Cậu nhìn sửng vào hai người trong chốc lát, rồi tiến lại gần: "Có phải hai người đang tìm phòng không, thôi đừng tốn công, chẳng còn chỗ trống nào đâu!"
Nhận ra khuôn mặt xanh xao của Maria và nỗi lo lắng của Giuse, cậu vội hỏi: "Đứa bé sắp sinh ra rồi, phải không?" Đặt thùng rác xuống đất, sau một thoáng im lặng, cậu nói: "Hai vị có thể dùng căn phòng của tôi. Thực ra nó chỉ là một khoảng trống dưới cầu thang nhưng ấm áp vì gần bếp lửa, tuy nhiên hơi bị ồn ào vì tiếng chén dĩa va chạm đó. Tối nay tôi phải đứng cả đêm để phục vụ bàn ăn, hai vị cứ tự nhiên ... À, tôi biết một bác sĩ giỏi ở gần đây, đó là người bạn của tôi. Xin hai vị cứ sắp xếp trong khi tôi đi gọi bác sĩ." Cậu mỉm cười, hàm răng trắng ánh lên trên khuôn mặt đen đủi.
Ngày hôm sau, các con đường lại vắng như sa mạc.
Các nhà báo, diễn viên, nhà tổ chức sự kiện, những ánh sáng huy hoàng đều biến mất.
Trong làn gió hiu hiu thổi, một người đàn ông, một người phụ nữ và một đứa trẻ vừa mới sinh cùng rời Bêlem ...