
Nàng Bân là con gái của Ngọc Hoàng nhưng khác với nhiều chị em của mình, nàng Bân chậm chạp và có phần vụng về. Tuy nhiên, nàng Bân vẫn được cha mẹ yêu chiều. Ngọc Hoàng và Hoàng Hậu thương con thua em kém chị nhưng không biết làm cách nào, mới bàn nhau lấy chồng cho nàng để nàng biết thêm công việc nội trợ trong gia đình.
Chồng nàng Bân, cũng là một người trên thế giới nhà trời. Nàng yêu chồng lắm. Thấy mùa rét đã đến, nàng định tâm may cho chồng một cái áo ngự hàn. Nhưng nàng vụng về quá, khi bắt đầu rét, nàng Bân đã bắt đầu công việc song cứ loay hoay mãi, tìm được cái nọ thì thiếu cái kia, xe được chỉ thì chưa có kim, đưa sợi vào dệt thì thoi, suốt lại hỏng. Đến nỗi trời đã sắp sang xuân rồi mà chỉ mới may trọn được đôi cổ tay.
Nhưng nàng Bân vẫn không nản chí. Nàng may mãi qua tháng Giêng rồi hết tháng Hai, cho tới khi áo may xong thì vừa lúc trời hết rét. Nàng Bân buồn lắm. Thấy con âu sầu, Ngọc Hoàng gạn hỏi. Khi biết chuyện Ngọc Hoàng cảm động bèn làm cho trời rét lại mấy hôm để chồng nàng mặc thử áo.
Từ đó thành lệ, hàng năm vào khoảng tháng Ba tuy mùa rét đã qua, mùa nóng đã tới nhưng có lúc tự nhiên rét lại mấy hôm, người ta gọi cái rét đó là rét nàng Bân. Tục ngữ có câu: "Tháng Giêng rét đài, tháng hai rét lộc, tháng Ba rét nàng Bân" là vì thế.
Ngọc Hoàng thương đứa con yếu kém là Nàng Bân.
Thiên Chúa nghiêng mình xuống trên những người phận nhỏ.
Lòng chạnh thương của Thiên Chúa không phải là hàng khuyến mãi Thiên Chúa đưa ra dụ để tranh thủ chút tình còm của con người, nhưng nó "nằm trong máu", nghĩa là nếu Thiên Chúa không nhìn đến người hèn mọn thì Chúa không còn là Chúa nữa.
Ngay từ tạo thiên lập địa Chúa đã thương nhận lễ vật A-ben chứ không phải Ca-in, có lẽ vì A-ben là em và có lẽ cũng vì anh ta làm nghề chăn nuôi, dịch một trận là ra khỏi nhà tay trắng. Ca-in chuyên nghề trồng trọt, thời tiết đỏng đảnh có mất trắng mùa màng thì vẫn còn đất, đất bao la.
Thiên Chúa đã chọn Maria, một thôn nữ nhà quê, chứ không chọn một công chúa hay tiểu thư con nhà trâm anh thế phiệt. Cô Maria không thể không biết đến những vất vả, thiếu thốn, những bực dọc hàng ngày vì chồng vì con. Hãy xem mẹ của một đứa bé ngây thơ vô tội dạy dỗ nó thế nào thì Đức Mẹ cũng phải dạy trẻ Giêsu vô tội như thế. Tôi nghĩ nhóc Giêsu có khi phải bị đét vào mông mấy cái ấy chứ. Ai dám nói vô tội thì không cần phải dạy nào, vô tội chứ có phải vô giáo dục đâu.
"Chúa đã dủ thương, đoái nhìn phần hèn tôi tớ" là Đức Maria, người mẹ chăm sóc chúng ta. Mẹ là "bóng mát í che đầu", là mẹ may áo cho chúng ta ... Vì Mẹ, Thiên Chúa có thể thay đổi cả thời tiết, ví như làm cả "rét Nàng Bân" để tình Mẹ con ấm một bầu trời.