Thứ Ba, 12 tháng 3, 2024

Chúa Nhật 5 B Mùa Chay - Denis McBride CSsR



Thập giá: mất và được

Mất
Cuộc sống bắt đầu trong mất mát. Khi chào đời, chúng ta bị đẩy ra khỏi cung lòng của mẹ, rồi bị kéo vào thế giới bao la bên ngoài, chịu sự trông nom của người lớn mà chẳng làm gì được. Bị ngắt kết nối với mẹ, chúng ta la lên phản đối khi bị một người lạ mặt lật úp và cho chúng ta một cái tát. Đón chào thế đấy ! Sự chia ly này thật đáng sợ dù chúng ta được trả về cho mẹ, vì bây giờ chúng ta sống trong một không gian khác với không gian của bà. Để có được một vị trí trong thế giới mới, trước tiên chúng ta phải đánh mất vị trí của mình trong thế giới cũ. Sự ra đời không tách khỏi nỗi đau khi phải buông bỏ. Đó là bài học đầu dời.
Khi nghĩ đến mất mát, chúng ta thường liên tưởng đến mất một người thân yêu nào đó khi họ chết đi. Nhưng trải nghiệm mất mát trong cuộc sống nhiều hơn chúng ta nghĩ : không chỉ là chết, mà còn có ai đó rời đi, bị bỏ rơi, phải buông để bước tiếp, từ giả những ước mơ bất khả của mình. Suốt cuộc đời, chúng ta phải đối mặt với hàng loạt mất mát cần thiết, con người, các mối quan hệ, sự gắn bó mà chúng ta phải từ bỏ nếu muốn trưởng thành. Sự phát triển dần dần của chúng ta được đánh dấu bằng từ bỏ, vì chỉ qua những mất mát, chúng ta mới học được cách thay đổi để thích nghi và đạt được những ích lợi mới. Thất bại là mẹ thành công.
Khi lớn lên, chúng ta phải từ bỏ sức trẻ, những dự tính không bị hạn chế, vòng eo thon thả, ước mơ cứu thế giới, những kỳ vọng viển vông vào người khác, niềm tin ngây thơ vào sự tiến bộ của thế giới. Sẽ đến lúc chúng ta phải buông bỏ chính cuộc sống, và hành động cuối cùng đó có thể là sự ra đi đau đớn như hành động chào đời. Nhưng giữa chuỗi mất mát này có thể có sự phát triển mới và sự sống mới. Như Chúa Giêsu nói trong bài Tin Mừng hôm nay :
Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình ; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác.
Con đường thập giá
Cái chết của Chúa Giêsu đang ở phía trước. Giờ đã đến. Những người hành hương đang đến Giêrusalem để dự lễ Vượt Qua, trong đó có một số người Hy Lạp mới theo đạo hoặc có thiện cảm với đạo Do Thái muốn gặp Chúa Giêsu. Trong lễ Vượt Qua này con chiên hiến tế chính là Chúa Giêsu. Đã đến lúc Chúa Giêsu không còn thời gian nữa. Ngài phải đối mặt với mất tự do, mất bạn hữu, mất trợ giúp và mất cả mạng sống. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả sự mất mát này khiến Ngài phiền muộn.
Tin Mừng Nhất Lãm nói về cuộc hấp hối của Chúa Giêsu trên Núi Cây Dầu, Chúa Giêsu đau khổ thế nào trước cái chết đang đến gần, cầu nguyện và hy vọng ý Cha tránh bạo lực trong sứ vụ. Tin Mừng Gioan không có cảnh thống khổ. Chúa Giêsu bối rối, nhưng Ngài từ chối cám dỗ xin Chúa Cha cứu Ngài khỏi những gì sắp xảy đến : “Thầy biết nói gì đây ? Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này, nhưng chính vì giờ này mà con đã đến. Lạy Cha, xin tôn vinh Danh Cha.” Trong bức chân dung này, Chúa Giêsu ý thức rằng không thể tránh khỏi đau thương và sự mất mát để danh Cha được tôn vinh. Sẽ có được lợi ích từ nỗi đau; sẽ có vinh quang từ con đường thập giá.
Đối với Chúa Giêsu, nghĩ rằng có thể tránh được đau khổ là hy vọng hão huyền cần phải từ bỏ, việc mất mạng sống là mất mát cần thiết.
Con đường thập giá xuất hiện trong cám dỗ ngay từ đầu sứ vụ giờ đây là điều không thể tránh khỏi. Giờ đã đến. Quyết định của Ngài là trải qua nhục nhã, đau khổ và bị xử tử trên thập giá. Điều này, như Thánh Gioan thừa nhận, không có nghĩa là Chúa Giêsu không lo lắng về những gì sắp xảy ra. Cơn đau sẽ vẫn gay gắt; sự mất mát vẫn sẽ rất nặng nề, nhưng tình liên đới của Chúa Cha với Con Ngài sẽ giúp Chúa Giêsu đi đến cùng. Chỉ có điều đó mới chỉ ra tất cả.
Mất và được
Sự mất mát của Chúa Giêsu có lợi cho chúng ta. Hành động quên mình triệt để của Ngài là trung tâm của câu chuyện Kitô giáo. Ngài là hạt lúa mì chết đi để sinh nhiều hạt khác. Đó là lý do tại sao thập giá có vị trí nổi bật ở bất cứ nơi nào các Ki-tô hữu tụ tập. Sự mất mát lớn lao trong cuộc đời Chúa Giêsu - mất thật lớn - đã trở nên nền tảng cho niềm hy vọng của chúng ta. Nó chỉ cho chúng ta vượt khỏi thực tế đau khổ để vươn tới thực tế Phục Sinh.
Tuy vậy, khi chính chúng ta mất mát, thật khó tưởng tượng ra điều gì tốt đẹp có thể nảy sinh từ đau khổ. Đôi khi khổ đau khiến chúng ta im lặng đến mức câm lặng khư khư ôm lấy nỗi đau của chính mình. Vào thời điểm đó, ít người trong chúng ta có thể nhìn ra được giá trị nào nơi dau khổ - thường thì tất cả dường như vô nghĩa. Cộng đoàn Kitô hữu cần thời gian để hiểu cái chết của Chúa Giêsu, thì họ cũng cần được giúp đỡ để thấy rằng sự mất mát lớn lao của họ không chỉ là một tai họa khủng khiếp. Chúng ta cần thời gian và sự giúp đỡ. Như vậy chúng ta mới có thể nhìn lại, giống như Tin Mừng nhìn lại khổ nạn của Chúa Giê-su, và trân trọng những gì tốt đẹp nảy sinh từ sự mất mát.

Nguyễn Minh Đức (Nhà thờ Nà Phặc) chuyển ngữ
Chúa Nhật 5 B Mùa Chay - Denis McBride CSsR
Top